Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

DANKO


   
      Dankô với trái tim dũng cảm, rực lửa yêu thương, làm đuốc soi đường cứu cả bộ tộc. Câu chuyện đặt cả bộ tộc trong tình huống nan giải: không làm nô lệ nhưng cũng không bị tiêu diệt, mà phải tồn tại trong tự do để giữ gìn giá trị tinh thần, truyền thống văn hoá qua những lời di chúc của ông cha. Ba phía là rừng rậm, đầm lầy; phía còn lại là quân thù hung dữ. Họ định vượt rừng để tới nơi thảo nguyên mênh mông phía bên kia, nhưng rừng càng rậm, đầm lầy càng hôi thối đã cản bước tiến của họ. Buồn nản rồi chết chóc làm cho con người yếu đuối. Họ đã tính chuyện quay lại đầu hàng kẻ thù. Họ sợ chết và thực tế lưỡi hái của thần chết đang vung trên đầu họ nên họ không còn sợ sống nô lệ. Giữa lúc cả bộ lạc tâm thần khiếp nhược, tư tưởng yếu hèn lan truyền như bệnh dịch thì Đankô xuất hiện và thúc giục mọi người vững bước. Dẫn đầu đoàn người băng rừng, nhưng rừng càng ngày càng rậm rạp, các yếu tố thiên nhiên cũng tàn bạo phụ hoạ. Nhưng sự đe doạ của thiên nhiên không đáng sợ bằng sự mất lòng tin của con người. Những "con người nhỏ bé" trong bộ lạc chưa tự vượt mình để nâng bản thân mình lên mà lại quay sang kết tội Dankô vô cùng phi lý: "Mi phải chết! Mi phải chết!". Họ gầm lên như vậy vì họ cho Đankô là kẻ hèn mọn, dẫn đoàn người vào nơi nguy hiểm. Chân lý bị vùi dập, chân lý tạm thời bị thất bại, đường chân lý đi qua phải trả giá đắt bằng máu tim của người anh hùng. Đankô tự vượt mình, dám xả thân vì nghĩa lớn, can trường xé lòng ngực, dứt tim ra và giơ cao: "Trái tim cháy sáng rực như mặt trời, sáng hơn mặt trời, và cả khu rừng im lặng, sáng lên dưới ngọn đuốc của lòng yêu thương vĩ đại đối với mọi người".
Học cách tồn tại bên "cái bóng" của Trung Quốc
 (VEF) - Việt Nam cần nhìn lại mình, học tập các tấm gương và mô hình thành công của các quốc gia và vùng lãnh thổ khác để xây dựng cho mình sự "khác biệt hóa" trong các sản phẩm và dịch vụ của mình trên thương trường.
Bài học từ tận dụng chất xám
Singapore: Đảo quốc châu Á sát bên Malaysia với chỉ hơn 600km2 và vài triệu dân (khoảng 5 triệu) nhưng sở hữu GDP đầu người cao tầm cỡ thế giới và một đội ngũ nguồn nhân lực chuyên nghiệp và thông tuệ hàng đầu.
Nền kinh tế khuyến khích, động viên và thu hút mọi nguồn lực chất xám để cạnh tranh toàn cầu này nổi tiếng nhờ quản lý giỏi, làm dịch vụ giỏi, đầu tư và hợp tác chuyên nghiệp. Thành phố xanh, sạch và môi trường kinh doanh tốt thu hút rất nhiều các công ty đa quốc gia lựa chọn làm bản doanh trước khi đi vào khu vực châu Á.
Hồng Kông - Trung Quốc: Tương tự Singapore, hòn đảo mang hình dáng "túi đựng tiền" may mắn với diện tích 1.104Km2 và dân số khoảng gấp rưởi Singapore, dân số nói tiếng Hoa và Anh ngữ tốt mang phong cách châu Á và cả Âu nhờ tiếp thu hệ thống quản trị kiểu Anh trong hơn 100 năm.
Thành công của Hồng Kông là sự kết hợp phong cách kinh doanh Á - Âu, cả truyền thống và hiện đại. Hồng Kông vẫn tiếp tục phát triển tốt sau khi Anh trao trả thuộc địa này lại cho Trung Quốc.
Cả Singapore và Hồng Kông là minh chứng cho việc một quốc gia có diện tích đất nhỏ bé, không có tài nguyên, không có lịch sử phát triển lâu đời, không có nền quốc phòng hùng mạnh hay kinh nghiệm chiến tranh, vẫn giữ được chủ quyền và phát triển kinh tế vững mạnh, sánh vai các cường quốc năm châu về mặt GDP đầu người và chất lượng cuộc sống của người dân thật sự phồn vinh.
Thụy Sĩ: Quốc gia nhỏ bé ở châu Âu với dân số dưới 8 triệu người, bên cạnh những nước lớn vốn là cường quốc vang bóng một thời như Ý, Pháp, Đức nhưng vẫn giữ bản sắc riêng với tôn chỉ "trung lập", không bị đe dọa bởi chiến tranh ngay cả trong các thời kỳ chiến tranh!
Dân số ít ỏi nhưng sở hữu rất nhiều những công ty đa quốc gia và ngân hàng và công ty tài chính tầm cở thế giới. Các nhãn hiệu sữa, dược phẩm, đồng hồ, máy móc thiết bị và hàng tiêu dùng.v.v. như Nestle, Rolex, Roche, Norvatis...v.v. vang danh và được sử dụng khắp nơi trên hành tinh này.
Việt Nam nhập khẩu từ Trung Quốc từ đôi đũa đến cái tăm, củ hành, củ tỏi,  khoai tây, cà rốt...
Sự phát triển cao độ các sản phẩm công nghệ cao, các sản phẩm có hàm lượng chất xám cao, có bí quyết sản xuất kinh doanh, thể hiện một thực tiễn sinh động rằng biên giới của một quốc gia không phải ở diện tích đất rộng lớn mà quốc gia đó sở hữu mà là độ lớn của "hàm lượng chất xám" mà quốc gia đó có được!
Thụy Sĩ không thể "mở mang" bờ cõi bằng cách "lấn đất" các quốc gia láng giềng được mà chỉ có thể mang các sản phẩm "chất xám" của mình chinh phục các thị trường thế giới. Sức mạnh "mềm" này có quyền uy không kém bất cứ loại vũ khí hiện đại nào!
Ngược lại, hầu như không có "láng giềng" nào của Thụy Sĩ lại có ý muốn sử dụng sức mạnh quân sự để xâm chiếm quốc gia "trung lập" này!
Israel: Quốc gia nhỏ bé ở Trung Đông, diện tích chưa tới 1/15 so với Việt Nam và dân số gần 8 triệu người, nằm lọt thỏm giữa các nước Ả Rập có ý thức hệ và tôn giáo khác biệt. Mang trong mình cuộc chiến suốt mấy ngàn năm và hận thù chất chứa leo thang luôn chực chờ bùng nổ như một thùng thuốc súng khổng lồ, Israel phải luôn đối phó với chiến tranh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Đây là điển hình của một dân tộc luôn phải "đối phó", luôn phải "sẳn sàng", luôn phải suy nghĩ và vận động nếu không sẽ bị tiêu diệt. Ngày nay, có hơn 5 triệu người Mỹ gốc Do Thái rất thành đạt tại Hoa Kỳ, và có lẽ điều này khiến cho tiếng nói của Hoa Kỳ - cường quốc số 1 thế giới - luôn là tiếng nói ủng hộ Israel trên trường quốc tế.
Họ thành công trên khắp thế giới trong hầu hết các lĩnh vực từ kinh doanh, mua bán tới sáng tạo nghệ thuật và khoa học kỹ thuật công nghệ lẫn tham gia chính trường.
Từ một dân tộc bị "săn đuổi" và "diệt chủng" trong thế chiến thứ II bởi Đức Quốc Xã, họ đã tình nguyện tái lập quốc gia sau hàng ngàn năm bị xua đuổi khỏi mảnh đất lâu đời Jerusalem và xây dựng được một nền khoa học kỹ thuật hiện đại bậc nhất thế giới.
Có lẽ, bí quyết của họ nằm ở lòng yêu nước, tinh thần dân tộc, khả năng hợp tác kế thừa giúp đỡ lẫn nhau, tinh thần say mê khoa học sáng tạo, phương pháp quản lý sản xuất kinh doanh truyền thống và hiện đại hài hòa đã khiến Israel trở thành một quốc gia nhỏ bé nhưng hùng mạnh trong hầu hết các lĩnh vực.
Hàn Quốc và Đài Loan - Trung Quốc: đều chịu tình trạng căng thẳng chính trị và quân sự liên tục, chịu ảnh hưởng của các cường quốc lên năng lực phát triển quốc gia. Hấp thu tốt dòng vốn đầu tư ra nước ngoài của Mỹ và các nước khác. Xây dựng được nền công nghiệp cho riêng mình hướng tới sản phẩm có hàm lượng công nghệ và chất xám cao với giá cả hợp lý hơn để cạnh tranh xuất khẩu.
Hàn Quốc với các thương hiệu nổi tiếng thế giới như Samsung, LG, Huyndai, Daewoo, .v.v. từng bước chiếm lĩnh thị trường và cạnh tranh được với các sản phẩm hàng đầu khác trên thế giới.
Đài Loan với rất nhiều hãng sản xuất vi mạch điện tử, máy tính và công nghiệp nặng như Foxcon, Formosa... đang là một trong những nhà sản xuất bán dẫn và hàng công nghiệp lớn nhất thế giới.
Người Hàn Quốc và Đài Loan đều tự hào là mình rất siêng năng lao động, họ luôn có tinh thần cạnh tranh cao độ từ việc học hành trong trường lớp cho tới môi trường làm ăn kinh doanh ngoài xã hội! Họ nói, nếu người Nhật có thể làm việc 10 giờ/ngày thì họ sẵn sàng làm việc 12 giờ/ngày. Nếu người Nhật làm việc 12 giờ/ngày thì họ sẽ làm việc 14 giờ/ngày!

Nhật Bản và Đức: Họ đã vươn lên trở lại thành các cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới. Các sản phẩm "Made in Japan" hay "Made in Germany" luôn là các sản phẩm tốt nhất, uy tín nhất thế giới! Đây là hai trong số các nhà xuất khẩu lớn trên toàn cầu!

Kỷ luật lao động nghiêm khắc, tính siêng năng cần cù, tinh thần hiếu học và nghiên cứu khoa học là các đức tính mà người dân ở hai quốc gia một Á, một Âu này sở hữu.
Lòng kiêu hãnh, tự trọng, tự hào dân tộc luôn là động lực góp phần đưa họ lên vị trí cao nhất trong các cuộc đua tranh trong mọi lĩnh vực.
Việt Nam và sự lớn mạnh của Trung Quốc
Giáo sư Michael Porter trở lại Hà Nội với Báo cáo năng lực cạnh tranh của Việt Nam với một số tư tưởng chủ đạo như "khác biệt hóa" và "độc đáo" để cạnh tranh, lấy năng lực cạnh tranh quốc gia làm trung tâm, chú trọng vai trò kinh tế tư nhân - tạo điều kiện cho kinh tế tư nhân phát triển lớn mạnh, nhà nước phải đóng vai trò người thiết kế và kiến tạo sức cạnh tranh cho quốc gia .v.v. là các ý tưởng mà các sách vở từ lý thuyết đến thực tế cũng đã nêu cùng với ý kiến của rất nhiều chuyên gia kinh tế và các nhà doanh nghiệp.
Vấn đề của chúng ta dường như là "thực thi ra làm sao". Để triển khai thực hiện có dễ dàng không?
Vấn đề đôi khi bị dẫn dắt bởi nỗi lo lắng, sợ hãi với sự lớn mạnh không ngừng của nước láng giềng khổng lồ Trung Quốc. Đó là nỗi sợ hàng giá rẻ "Made in China" tràn ngập thị trường... mà doanh nghiệp Việt Nam khó cạnh tranh nổi.
Trung Quốc phát triển nhanh trong suốt hơn ba thập kỷ mang lại sự phồn vinh cho các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, .v.v... song, bản thân Trung Quốc hay bất kỳ quốc gia nào cũng tồn tại các khó khăn thách thức lớn.
Dân số đông nhất thế giới - phải lo cho nhiều miệng ăn và chính sách an ninh lương thực, phòng chống thiên tai luôn trong tình trạng khẩn trương , chính sách một con nhằm hạn chế dân số có thể làm mất cân bằng giới tính và ảnh hưởng đến đời sống tâm lý con người, phân hóa cách biệt giàu nghèo ngày càng lớn, khoảng cách lớn trong lối sống và đời sống thành thị và nông thôn, nạn ô nhiễm môi trường nặng khiến nhiều chuyên gia cảnh báo Trung Quốc sẽ phải tốn rất nhiều tiền của để xử lý các hậu quả do ô nhiễm môi trường về sau ..v.v...
Mặc khác, nền kinh tế Trung Quốc trong những năm qua còn phụ thuộc nhiều vào đầu tư nước ngoài từ Mỹ, Nhật, Hồng Kông, Đài Loan, Singapore ... nên hoàn toàn có khả năng phụ thuộc vào nguồn vốn và công nghệ của các quốc gia này.
Hơn nữa, nền kinh tế Trung Quốc tăng trưởng nóng dựa vào xuất khẩu hàng giá rẻ, nhân công rẻ, hàng chất lượng thấp còn gặp trở ngại nhiều khi chuyển mình nâng cấp lên "hàng chất lượng cao" xuất khẩu, điều này mất nhiều năm để cải thiện tình hình, vì còn ràng buộc với nhiều yếu tố như công nghệ, bí quyết, con người .v.v... mà không thể nói và làm trong ngày một ngày hai.
Điều này giống như việc Trung Quốc không thể dễ dàng tìm được giải Nobel nhanh chóng trong những năm tới và đuổi kịp các quốc gia tiên tiến khác về khoa học công nghệ.
Việt Nam cần nhìn lại mình, học tập các tấm gương và mô hình thành công của các quốc gia khác như đã nói trên, để xây dựng cho mình sự "khác biệt hóa" trong các sản phẩm và dịch vụ của mình trên thương trường.
Ví dụ: Cafe Việt Nam với ánh nắng phương Nam mang lại chất lượng hàng đầu thế giới (Trung Quốc chắc không có nhiều ánh nắng phương Nam này!). Gạo Việt với chất lượng cao nhờ dòng phù sa ngọt ngào cuối nguồn của sông Mêkông! Hay "Ẩm thực Việt" với bí quyết ngàn năm, ít dầu mỡ và nhiều gia vị, rau xanh tuyệt vời nhất! Công nhân Việt khéo tay nhất thế giới! Hoặc nhấn mạnh các đặc điểm chất lượng sản phẩm hay dịch vụ nhờ khâu kiểm định "ngặt nghèo" đạt đẳng cấp quốc tế ..v.v..
Trên hết vẫn là yếu tố "con người". Phải đặt con người ở vị trí trung tâm, phải giải phóng các cơ chế trì trệ đang níu kéo cỗ máy phát triển của đất nước và giải phóng sức dân. Như vậy, phải thẳng thắn nhìn nhận, đâu là điểm yếu, đâu là "nút thắt" cần phải tháo gỡ nhanh chóng.
Nếu không thể phát hiện được các điểm yếu hay nút thắt của hệ thống chính trị - kinh tế - xã hội - con người thì việc thực thi chính sách và chiến lược cạnh tranh thật khó mà thành công. Tránh nguy cơ tụt hậu phụ thuộc vào việc tháo gỡ các nút thắt ở bên trong và ở chính chúng ta chứ chưa chắc đã do yếu tố từ bên ngoài nào!

Công nghệ ăn mày


Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt.

Hắn đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng
lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc
điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với
ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối
mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

- …....?

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày
tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của
tôi đã được ba trăm triệu đồng . Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày
tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm
khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may
của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm
chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu
xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop
đồ lót, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem,
và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách
tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn
định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường
vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
Tô Xuân Huy

Người theo dõi